Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Vợ của ta là quận chúa


Phan_3

Vương  gia  nhẹ  nhàng  thở  ra, mày  nhíu  lại  rốt  cục  cũng  giãn mở,  cười  nói:

"Như  vậy  ta  an  tâm,  giờ  ta  liền  phái  người  đi  lấy  thuốc,  nhân  tiện  các  vị  cũng  về

phòng trước nghỉ ngơi."

  7 】

- 35 -

Giờ đây ta đang nằm lăn lộn trên chiếc giường cực đại ở phòng khách vương

phủ. Đại (lớn) đến cỡ nào à, lớn đến nỗi lật người năm lần còn chưa tới biên. Thật sự là

hạnh phúc a, ngay cả giường trong phòng khách cũng lớn như vậy. Rốt cuộc khi nào

thì trong phòng mình mới có một chiếc giường lớn như vậy để lăn qua lăn lại đây.

Lại có người gây rối đập cửa.

"Ai—— a ——?" Ta miễn cưỡng đáp, chẳng muốn nhúc nhích.

"Sư muội, sư muội, ta là Nhị sư huynh." Nhị sư huynh ở ngoài cửa hô.

Ai có  thể giúp  ta đem cái người không hiểu chuyện này biến mất một ngày

không.

"Không có thấy ta mệt chết sao, có lời gì ngày mai nói sau." Nói xong, ta tiếp

tục lăn từ bên ngoài đến tận cùng bên trong giường.

"Sư muội chớ có nói giỡn, là về bệnh của quận chúa!" Nhị sư huynh nói xong

lại gõ cửa.

Bệnh của quận chúa...

"Rốt  cuộc  làm  sao..." Vừa mở  cửa  liền  đã  thấy Nhị  sư  huynh  tay  cầm  nồi

thuốc cỡ lớn đứng chờ, ta lại có ldự cảm bất hảo, "Này, các ngươi muốn làm gì?" Đại

sư huynh cũng đang đứng sau Nhị sư huynh, không chút biểu tình.

Nhị sư huynh nói: "Sư muội, đây là thuốc của quận chúa." Nói lời vô nghĩa.

- 36 -

"Xin hỏi trong cái phủ này còn vị thứ hai bị bệnh sao?" Ta tức giận hỏi ngược

lại.

"Loại thuốc này yêu cầu cần luôn canh chừng bên cạnh, lúc bắt đầu dùng lửa

nhỏ, sau một lúc dùng lửa lớn, ba canh giờ..."

"Này  này  này,  bình  thường  đều  là  ta  phụ  trách  tiêm  thuốc,  cái  đó  ta  so  với

ngươi còn rõ ràng hơn, sao phải giải thích cho ta nghe!" Thật sự là chịu không nổi.

"Vì thế nên." Nhị sư huynh cười cười.

"Chờ một chút." Ta quay đầu nhìn  thoáng qua khuôn mặt chẳng  lộ vẻ gì của

Đại  sư huynh,  lại quay  tới, "Các ngươi không phải  là muốn để cho  ta đi  tiêm  thuốc

đấy chứ?"

"Làm phiền  sư muội!" Nhị  sư huynh nháy mắt đã muốn đem nồi  thuốc  lớn

hướng lòng ta nhét.

"Chờ một chút!!" Hai tay ta giữ chặt bả vai Nhị sư huynh, "Đây là phủ Vương

gia, hạ nhân nhiều vô cùng, vì cái gì các ngươi không  kêu họ tiêm thuốc mà lại tới

tìm ta?"

"Thế nhưng loại thuốc này không phải tùy tiện ai tiêm cũng có thể hảo." Nhị

sư huynh nhíu nhíu mày, "Sư muội ngươi cũng biết a, ngộ nhỡ độ lửa nắm không tốt,

bát thuốc này cũng chỉ như nước sôi, một chút công hiệu cũng không có."

"Vậy đem từng bước cất thuốc dặn dò rõ ràng." Ta liếc mắt.

- 37 -

"Nếu  sư muội  cho  rằng  tùy  tiện dặn dò một chút  liền  tiêm được  thuốc, vậy

không phải ngươi mười tám năm nay sống vô dụng rồi sao?" Nhị sư huynh, ngươi thật

ngoan độc.

"Vậy chính mình tiêm! Nhị sư huynh ngươi chẳng phải cũng học y sao?!"

"Ngươi cũng biết ta chỉ phụ trách hái thuốc."

"Chờ một chút, bắt mạch là ta, tiêm thuốc cũng là ta, vậy các ngươi, các ngươi

là đến ngắm cảnh à?" Ta bắt đầu cuồng loạn, ê ẩm suốt chín ngày trời, mới lên giường

lăn được mấy vòng lại bị kêu đi tiêm thuốc, sư phụ, ngươi không phải nói ta chỉ phụ

trách động não sao?!

Một  lời nói  cũng giống như  cứu một mạng người đấy, Đại  sư huynh, ngươi

cũng  thấy  không được phải không, nhanh  ra  lệnh cho Nhị sư đệ của ngươi đi  tiêm

thuốc đi!

Hắn nói: "Vậy... Rốt cuộc tiêm hay không tiêm."

Tựa  hồ  không  thể  kiên  nhẫn  nhìn  ta  cùng Nhị  sư  huynh  cứ mãi  ríu  rít,  nói

được một câu  thì  là  thúc giục,  lão huynh, kỳ  thật ngươi cũng có  thể  tiêm  thuốc mà,

đừng đem mình ra ngoài rìa như thế.

"Sư muội ~" Nhị sư huynh lại cười híp mắt.

"Đã biết đã biết!" Ta một phen  túm  lấy nồi  thuốc, hung hăng  trừng mắt  liếc

nhìn hai kẻ kia. Quên đi, dù thế nào đi nữa, người thua chắc chắn vẫn là ta thôi.

- 38 -

Vương phủ quả đúng  là vương phủ, đi  tìm phòng bếp  cũng phải  lạc đường.

Cuối cùng một gia đinh đang đi bồn cầu bắt gặp ta muốn bước lầm tới phòng vệ sinh,

nhịn cười đem ta dẫn tới phòng bếp.

Đúng là tồi tệ mà.

Bất quá, phòng bếp cũng tốt hơn hẳn, có đến chín bếp nấu, còn tách ra làm hai

hàng. Ngẫm lại lúc ở y quán mỗi lần tiêm thuốc, chỉ có ta cùng Nhị sư huynh đã chen

đến nỗi đánh nhau. Vương phủ quả đúng  là vương phủ, không phải nơi người bình

thường như chúng ta có thể so sánh ~

Phụ  trách phòng bếp  là một đại  thẩm (phụ nữ lớn tuổi) rất  tốt,  thấy  ta sặc khói

đến cả rơi lệ, đã làm riêng vài miếng lê cho ta ăn, tuy rằng không rõ lê cùng bị sặc có

quan hệ gì, nhưng vẫn  thực  cảm kích. Còn hai vị  sư huynh kia,  từ  sau khi đem nồi

thuốc quăng qua cho  ta,  liền hoàn  toàn chẳng  thấy bóng dáng, không phải đã  thật sự

chạy đi ngắm cảnh đấy chứ. Thuốc của quận chúa phải tiêm ít nhất năm canh giờ, mỗi

lần  tiêm xong  ta đều  lập  tức đem  thuốc giao  cho hạ nhân bên  cạnh quận  chúa,  còn

mình thì chạy về phòng rửa mặt, vì mặt đều đã nám đen.

Tuy rằng đối với mọi người ta lấy thân phận nam tử, nhưng bản tính nữ tử là

không thể thiếu.

Đúng rồi, đồ ăn vương phủ không phải tầm thường, gà vịt thịt bò thứ nào cũng

đủ, nhưng mỗi sáng sớm sau khi tiêm thuốc xong, dù ăn được bao nhiêu cũng đều cạn

sạch.

Quận chúa bộ dạng thế nào ta vẫn chưa từng thấy, dường như bởi vì thân thể

suy  yếu,  nên  quận  chúa  cũng  thường  dùng  bữa  trong  phòng,  thời  gian  khác  cũng

- 39 -

chẳng thấy nàng bước ra khỏi cửa. Kỳ thật ta cảm thấy chỉ là nhiễm phong hàn thôi, đi

qua đi lại bệnh tình mới mau khôi phục, nhưng nhìn Vương gia một bộ lo lắng muốn

cự tuyệt cũng không đành lòng. Chẳng như sư phụ ta, mùa đông tuyết lớn, nước mũi

ta chảy cả hai tấc hơn vẫn bắt ta phải ở phòng bếp tiêm thuốc, thật là không cam lòng

mà.

Mấy ngày tiêm thuốc cũng thật vất vả, ngẫm lại chỉ cần tiêm thêm hai ba ngày

nữa là bệnh của quận chúa cũng điều trị xong, trong lòng không khỏi cao hứng. Vì thế

liền cầm mấy miếng lê được đại thẩm trước khi rời đi đặt trên bếp lò, tung tăng chạy

tới hậu viện (vườn sau) hóng mát.

Tuy nói  là hậu viện, nhưng  trong mắt  ta cũng có  thể xem đó như  là hậu sơn

(sau núi), lần đầu nhìn thấy ta không khỏi kinh hãi than hảo một tiếng. Mấy ngày trước

sau khi tiêm thuốc rồi rửa mặt xong, ta đều đến tiểu lương đình (chòi nghỉ mát) phía sau

hậu viện ăn lê, tuy chỉ một mình không có ai để cùng trò chuyện, nhưng là cũng thật

thoải mái.

Nhưng hôm nay, lương đình giống như... Có người nhanh chân đến trước?

  8 】

Theo bóng dáng, đó là một nữ tử, mặc một bộ trường bào thuần trắng, kéo dài

tới mặt đất. Tuy rằng ta có chút lo lắng như vậy sẽ dơ, nhưng lại khiến cho người khác

không khỏi cảm thấy bóng lưng của nàng đẹp quá. Tóc nàng đen và rất dài, xõa xuống

thẳng tắp tựa như thác đổ, tựa hồ cũng dài chạm đất. Một cơn gió  thổi qua, tóc nàng

như quạt  theo gió  tản  ra, cảnh  tượng này,  thật như họa đồ (bức họa) mỹ nhân sư phụ

treo trong thư phòng.

- 40 -

Lại nhìn lại mình, tuy rằng ta cũng để tóc dài, nhưng bởi vì cải trang nam tử,

tóc luôn được buộc cao, búi thành thố nhỏ (nồi tròn nhỏ). Dù có gió thổi qua, một chút

động tĩnh cũng không có, thực là chẳng chút mỹ cảm (cảm nhận cái đẹp).

Ai vậy nhỉ? Chẳng  lẽ  là quận chúa? Không có khả năng, quận chúa đến mở

cửa  sổ  ra  ngắm  cảnh  cũng  khiến Vương  gia  phát  hỏa,  nên  tuyệt  không  thể  là  quận

chúa. Chẳng  lẽ  là nha hoàn? Vương phủ ngay  cả nha hoàn  cũng đều  tuyển đẹp vậy

sao? Cũng không phải  là không có khả năng,  ít nhất đáng  tin hơn nhiều. Bất quá  ta

cũng không nên v ội vàng như vậy cho rằng đây  là mỹ nhân, nếu xoay qua diện kiến

dung nhan lại... Cũng không phải là không thể.

Nghĩ như vậy, ta đem lê trong tay vứt đi, hướng chòi nghỉ mát đi tới.

Chậm rãi đến gần, ta càng ngây người. Đừng hiểu lầm, ta đây còn chưa thấy

được mặt nàng, mà là, chiếc áo bào trắng trên người nàng được làm  thật quá tinh tế!

Xa xa xem còn  tưởng chẳng có gì đặc biệt, đến gần, mới phát giác  trên áo bào  trắng

được  thêu  từng đóa mẫu đơn  trắng nhạt, mỗi đóa có độ  sâu cạn khác nhau. Áo còn

được dệt bằng loại vải rất tốt, tựa như bông vải, mặc vào hẳn rất ấm áp.

Thật đẹp a.

Nghĩ sao nói vậy, ta buột miệng nói ra.

Nữ tử ấy không ngờ rằng phía sau có người, vội vàng quay người xem xét. Mà

ta còn đang thẫn thờ nhìn ngắm áo bào trắng mẫu đơn, tuy không biết là tâm đắc ở đâu,

nhưng vẫn là không tự chủ được, nhất thời không lưu ý rằng chủ nhân áo bào trắng đã

xoay người lại.

- 41 -

"Đây là cẩm tú (vải gấm) trong phường vải vóc kinh thành, Liễu nương tú đích

Mẫu Đan." Chủ nhân áo bào trắng đột nhiên mở miệng nói, thanh âm rất ngọt, mang

chút ổn trọng (chững chạc)... Thế nào lại thấy cảm giác như vậy quen thuộc.

Lúc này đến phiên ta bị giật mình, vội vàng ngẩng đầu, rồi lại ngây người.

Trắng nõn làn da, dài nhỏ lông mi, song đồng cắt nước, khéo léo lại cao thẳng

mũi, hơi mỏng môi... Giờ phút này  ta  trong  lòng nghĩ chắc  là, nàng  tuyệt đối không

phải quận chúa, bởi vì nữ sanh như phụ (sinh con gái thì giống cha), mà Vương gia lớn lên

chỉ giống kim quy (rùa), cho nên cô gái  trước mặt  ta đây  tuyệt đối không phải quận

chúa.

"Công tử lạ mặt, xin hỏi phải.." Nàng nói chuyện, thanh âm vẫn như vậy ngọt.

"Ta… ta… " Trời ạ, ta thậm chí bắt đầu cà lăm, "Ta… ta là tới giúp Vương gia,

không, là tới giúp quận chúa xem bệnh."

"Giúp  quận  chúa  xem  bệnh?" Nàng  cau mày,  rồi  lại  lập  tức  hé miệng  cười

cười, "Người ngày đó giúp quận chúa xem mạch là công tử sao?"

"Phải, là ta." Ta gật gật đầu, may mắn lúc này  ta không thấy được mặt mình,

bằng không chắc chắn sẽ xấu hổ đến chết. Chính  là, nàng hẳn cũng chưa  thấy được,

nếu không sẽ càng thẹn hơn.

"Vậy thì thật là đa tạ công tử, ta... Quận chúa thân mình trải qua đã khôi phục,

quận chúa mấy ngày nay luôn luôn muốn đáp tạ công tử, nhưng không thấy công tử tái

xuất hiện, chẳng biết tại sao?" Quả nhiên là người trong Vương phủ, giáo dưỡng đều

hảo, lời nói đều vẻ nho nhã.

- 42 -

"Ta mấy  ngày  nay đều bận  rộn  tiêm  thuốc,  chờ  tiêm hoàn (xong)  thuốc  thần

tình đã đầy hỏa bụi,  liền  tránh về phòng rửa mặt." Ta ngượng ngùng  thuyết, "Nhưng

thật ra là tại hai vị sư huynh của ta, đem thuốc tiêm ném cho ta, không biết giờ đang ở

nơi đâu ngắm cảnh." Nói rồi, ta lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Nàng kia cúi đầu cười cười, lại ngẩng đầu nói: "Kia hai vị công tử bản thân ta

là gặp qua, bọn hắn mấy  ngày nay  có  chuyện quan  trọng đã đi vùng ngoại ô, ngẫu

nhiên trở về cũng sẽ lại đi dò hỏi quận chúa, nhưng thật ra công tử ngươi mặc dù cả

ngày đứng ở vương phủ, lại không nhìn tới quận chúa một lần, thật là làm cho ta thấy

rất kỳ quái."

Hai cái sư huynh này thế nhưng đã cùng quận chúa lén gặp mặt, cũng không

bảo cho ta, quả nhiên trong lòng bọn hắn sư muội ta đây chẳng có địa vị gì.

"Ha ha ha ha ha..."

Rất muốn nói cho nàng biết ta là không có dục vọng muốn đi thấy quận chúa,

nhưng cảm thấy được nói như vậy sẽ thực vô lễ, vì thế chỉ có thể cuồng tiếu (cười điên

dại) vài  tiếng để che dấu xấu hổ của mình. Nhưng  lại phát giác  làm như vậy  thật  trái

hiệu quả, so với trước còn ngượng ngùng hơn, ta liền thẹn thùng gãi gãi đầu: "Ha ha

ha... Ngươi cứ cho là ta thỉnh thoảng phát điên là được."

"Công tử thật sự là một người hảo thú vị." Cô gái chỉ ngẩn người, rồi lại nở nụ

cười tươi.

Trời ạ, nàng thế nhưng cảm thấy rằng ta thú vị, nếu hành vi vừa rồi bị Nhị sư

huynh chứng kiến, hắn nhất định sẽ cho rằng ta phát điên.

"Ngươi là vương phủ nha hoàn?" Ta sợ hãi hỏi.

- 43 -

Nàng cười lắc lắc đầu.

"Vậy... Ngươi là vương phủ khách nhân?"

Nàng lần này cười đến càng hoan (vui vẻ), không có trả lời.

Vậy là đúng rồi.

"Nha." Ta gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Nhất thời t ĩnh lặng, tay cầm miếng tuyết lê ta đứng một bên, còn nàng thì ngồi

ở ghế đá, lẳng lặng xem ta. Ta bị nàng xem đến ngay cả nói cũng không dám nói, đến

cạnh bên nàng ngồi xổm xuống, xem xét áo bào trắng của nàng. Nói đến chiếc áo bào

trắng này, thật sự khiến ta hâm mộ không thôi. Ta sống mười tám năm, cho tới bây giờ

chưa  từng  thấy qua áo choàng xinh đẹp như vậy, Giờ xem  ra, quần hoa  tử của Tiểu

Hoa so với cái này cũng chỉ là mấy khối bố vải (vải thô) mà thôi.

"Công tử đối với chiếc áo choàng này thực cảm thấy hứng thú?" Nàng hỏi.

"Đương nhiên, ta những mười tám năm, đều mơ ước mặc... Mặc như vậy vải

dệt áo choàng." Ta thiếu chút nữa đã làm lộ, phát hiện ra liền đặc biệt đề cao âm điệu

"Vải dệt".

"Công  tử  đã mười  tám  rồi,  nhưng  thật  ra  nhìn,  vẫn  là  tiểu  hài  tử  bộ  dáng."

Nghe được nàng nói như vậy, mặc dù có điểm khó chịu, nhưng vẫn là cười nói tiếng

cám ơn.

- 44 -

"Cô nương kia, còn ngươi?" Ta ngồi chồm hổm trên mặt đất hỏi lại.

"Với công tử cùng tuổi." Nàng nói.

Lúc này, ta mới phát hiện ánh mắt của nàng thật sự rất đẹp, lông mi thật dài,

khiến cho người nhìn có cảm giác như say đắm. Chờ chút đã, ta đang nghĩ gì vậy! Say

đắm?! Sao ta có thể nghĩ đến từ ngữ ghê tởm như vậy! Không được, phải cực lực dồn

hết sự chú ý vào áo bào trắng thôi.

"Hảo vải dệt, hảo vải dệt…" Nội tâm không khỏi lo lắng, trừ bỏ ngoài miệng

khen  tấm vải dệt,  ta chẳng  thể nghĩ  ra được gì khác để khen, chỉ  lo  liên  tục gật đầu,

"Thật là hảo vải dệt, thật tốt quá vải dệt..."

"Vừa  rồi  công  tử  nói." Nàng  tựa  hồ  cảm  thấy  được  ta  mất  tự  nhiên,  liền

chuyển khai  thoại đề (mở đề tài), "Người mấy ngày nay đều phụ  trách giúp quận chúa

tiêm thuốc?"

"Ân, đúng vậy."

"Vương phủ nhiều hạ nhận như vậy, cớ sao lại làm phiền công tử tự mình giúp

quận chúa tiêm thuốc đây?"

"Ngươi không biết được đâu." Thấy đối phương nói đến thế mạnh của mình,

ta bắt đầu mở  ra máy hát, "Thuốc của quận chúa không  thể  tùy  tiện  tiêm,  loại  thuốc

này  cần  phải  luôn  canh  chừng  bên  cạnh,  lúc  bắt  đầu  dùng  lửa  nhỏ, một  lúc  sau  lại

dùng  lửa  to, ba canh giờ... Có cùng ngươi nói nhiều như vậy ngươi cũng không biết

được, tóm lại, nếu giao phó tùy tiện cho một hạ nhân tiêm là có thể tiêm được hảo, ta

- 45 -

đây mười tám năm liền sống vô dụng rồi." Di, có phải ta vừa trộm ý của lời nói Nhị sư

huynh không?

"Nguyên lai trình tự tiêm thuốc phức tạp như thế, thật là vất vả cho công tử."

Nàng nghe xong ta thao thao bất tuyệt, vẻ mặt bội phục nói, "Quận chúa nàng có thể

phải hảo hảo đa tạ công tử rồi."

"Không dám, không dám." Ta tự tin nhe răng tươi cười với nàng, "Kỳ thật ta

cảm  thấy  quận  chúa  nên  giống  như  ngươi  vậy,  đi  ra  ngoài  nhiều một  chút,  hít  thở

nhiều không khí, như vậy thân mình mới khôi phục được nhanh hơn."

Nàng ngẩn người, lập tức cười nói, "Công tử nói rất đúng."

  9 】

"Quận chúa! Quận chúa!" Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu la.

Quận chúa? Quận chúa ra khỏi phòng rồi sao? Vương gia kia rốt cục cũng tỉnh

ngộ à? Hảo, để cho ta cũng nhân cơ hội này đến xem diện mạo của nàng, có thể hay

không lớn lên giống con... Nghĩ tới vậy, ta quay đầu, đã thấy nha hoàn chạy tới, nhìn

phía sau  ta, rồi chìa  tay hoa chỉa vào  ta quát  lớn: "Lớn mật! Ai cho ngươi ngồi xổm

bên cạnh quận chúa!"

Ta  ngồi  xổm  bên  cạnh  quận  chúa? Không  lầm  chứ,  quận  chúa  nàng  không

phải ở phòng... Khoan, ta quay đầu nhìn nhìn thượng hạng áo bào trắng trước mắt, lại

- 46 -

nhìn nhìn bên cạnh nha hoàn đang tức giận trừng mắt nhìn ta, trong tay miếng tuyết lê

rơi xuống —— Không. Thể. Nào.

"Nguyệt Nhi không được vô  lễ!" Không đợi  ta mở miệng,  chủ nhân  áo bào

trắng đứng  lên  trách  cứ nha hoàn kia,  "Đây  là vị  lang  trung ở ngàn dặm xa xôi  tới

vương phủ chữa bệnh cho ta, chúng ta báo đáp còn không kịp, ngươi còn trách mắng

người ta, còn không mau hướng công tử nhận lỗi?"

"Dạ." Nha hoàn được kêu  là Nguyệt Nhi hướng  ta hơi hơi hành  lễ, "Xin  thứ

cho Nguyệt Nhi vừa rồi vô lễ, thỉnh công tử trách phạt Nguyệt Nhi.”

Lúc này mặt ta đã hiện lên cửu điều hắc tuyến (chín đường vạch đen), ngồi xổm

bên cạnh áo bào trắng nử tử mồm há to không nói nên lời. Quận chúa? Nàng là quận

chúa? Trời ạ, vừa  rồi  ta đã phạm phải những gì? Đối với áo bào  trắng ngẩn người?

Giống như kẻ ngu ngốc cuồng tiếu? Không ngừng lặp lại "Hảo vải dệt"?

Đại sư huynh, Nhị sư huynh, mau tới cứu sư muội a...

  10 】  Suy nghĩ của Đại sư huynh

Ta thực không thích nói lời vô nghĩa (nói nhảm).

Càng không thích vô nghĩa biểu tình.

Nhưng ta phát hiện những người quanh ta đối với hai chuyện này lại thực rất

- 47 -

hứng  thú, hơn nữa  thường  thường  tiêu  tốn  lãng phí phần  lớn  thời gian ở hai phương

diện trên.

Đại biểu rõ ràng nhất chính là A Thành sư muội. Rõ ràng  là nữ hài tử gia so

với nam hài càng dã man, thường thường một bên tiêm thuốc cùng ăn bánh bao, ta đã

ba  lượt gặp nàng nửa đêm chạy  tới phòng bếp ăn vụng,  lúc nói chuyện  lại dùng  rất

nhiều  thán  từ, bộ mặt diễn cảm cho  tới bây giờ vốn chưa  từng bình  thường qua,  lại

thường khiến sư phụ tức giận, rồi mỗi khi sư phụ kể chuyện xưa thì nàng lại chả chú

tâm nghe.

Nói đến đây, sư phụ cũng  là người  thực  thích nói vô nghĩa. Hắn dường như

thích kể lại chuyện xưa của A Thành sư muội đến không biết mệt, hơn nữa đã niệm thì

sẽ không ngừng, cũng chẳng quản người kia liệu có đang nghe hay không.

Nhưng ta cảm thấy được sư phụ có một việc là làm đúng rồi, chính là nhường

A Thành  sư muội nữ giả nam  trang. Bởi vì nếu  là một nữ hài  tử, hành động như A

Thành sư muội thì thật bất bình thường.

Tới vương phủ, A Thành sư muội cùng Nhị sư đệ vô nghĩa càng nhiều. A Mộc

là người ít nói, nhưng mười tám năm, bị A Thành sư muội lôi kéo, rồi cũng vô nghĩa

hết lần này đến lần khác, diễn cảm so với trước kia cũng phức tạp hơn nhiều.

Bởi vì có chuyện gấp gáp phải đi ngoại thành, rốt cuộc ta cùng A Mộc đã có

thể thoát khỏi sư muội vài ngày, trước đó chúng ta đến gặp quận chúa. Một nữ tử ít nói,

bộ  dạng  cũng  tạm,  dù  sao  với  ta  phương  diện  này  cũng  không  thật  quan  trọng. Bộ

dạng, chẳng qua chỉ là cách nhận thức (nhìn) người khác mà thôi. Nhưng quận chúa lại

hướng chúng  ta hỏi A Thành sư muội, nàng dường như đối với người bắt mạch cho

mình thực thấy hứng thú. Điều này làm ta thật khó lý giải, tại sao có thể đối với một

người miệng đầy vô nghĩa, diễn cảm cực nhiều thấy hứng thú đây?

- 48 -

Thế nhưng A Mộc cùng quận chúa tán gẫu lại rất hợp nhau. Bất quá chủ yếu

đều là A Mộc nói... quận chúa nghe. Chủ đề bọn hắn nói đến cũng đều xoay quanh A

Thành sư muội, từ việc A Mộc bị A Thành sư muội nhốt vào phòng chứa củi suốt đêm,

đến A Thành  sư muội  làm  chết  hoa  lan  của  sư  phụ,  khiến  cho  ta  đứng ở  bên  cũng

không nhịn được. Sao lại có người muốn đem mấy cái chuyện nhỏ nhặt nhàm chán đó

nói đi nói lại, còn làm đủ loại biểu cảm tô đậm cho nó.


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .