Vợ của ta là quận chúa
Phan_3
Vương gia nhẹ nhàng thở ra, mày nhíu lại rốt cục cũng giãn mở, cười nói:
"Như vậy ta an tâm, giờ ta liền phái người đi lấy thuốc, nhân tiện các vị cũng về
phòng trước nghỉ ngơi."
【 7 】
- 35 -
Giờ đây ta đang nằm lăn lộn trên chiếc giường cực đại ở phòng khách vương
phủ. Đại (lớn) đến cỡ nào à, lớn đến nỗi lật người năm lần còn chưa tới biên. Thật sự là
hạnh phúc a, ngay cả giường trong phòng khách cũng lớn như vậy. Rốt cuộc khi nào
thì trong phòng mình mới có một chiếc giường lớn như vậy để lăn qua lăn lại đây.
Lại có người gây rối đập cửa.
"Ai—— a ——?" Ta miễn cưỡng đáp, chẳng muốn nhúc nhích.
"Sư muội, sư muội, ta là Nhị sư huynh." Nhị sư huynh ở ngoài cửa hô.
Ai có thể giúp ta đem cái người không hiểu chuyện này biến mất một ngày
không.
"Không có thấy ta mệt chết sao, có lời gì ngày mai nói sau." Nói xong, ta tiếp
tục lăn từ bên ngoài đến tận cùng bên trong giường.
"Sư muội chớ có nói giỡn, là về bệnh của quận chúa!" Nhị sư huynh nói xong
lại gõ cửa.
Bệnh của quận chúa...
"Rốt cuộc làm sao..." Vừa mở cửa liền đã thấy Nhị sư huynh tay cầm nồi
thuốc cỡ lớn đứng chờ, ta lại có ldự cảm bất hảo, "Này, các ngươi muốn làm gì?" Đại
sư huynh cũng đang đứng sau Nhị sư huynh, không chút biểu tình.
Nhị sư huynh nói: "Sư muội, đây là thuốc của quận chúa." Nói lời vô nghĩa.
- 36 -
"Xin hỏi trong cái phủ này còn vị thứ hai bị bệnh sao?" Ta tức giận hỏi ngược
lại.
"Loại thuốc này yêu cầu cần luôn canh chừng bên cạnh, lúc bắt đầu dùng lửa
nhỏ, sau một lúc dùng lửa lớn, ba canh giờ..."
"Này này này, bình thường đều là ta phụ trách tiêm thuốc, cái đó ta so với
ngươi còn rõ ràng hơn, sao phải giải thích cho ta nghe!" Thật sự là chịu không nổi.
"Vì thế nên." Nhị sư huynh cười cười.
"Chờ một chút." Ta quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt chẳng lộ vẻ gì của
Đại sư huynh, lại quay tới, "Các ngươi không phải là muốn để cho ta đi tiêm thuốc
đấy chứ?"
"Làm phiền sư muội!" Nhị sư huynh nháy mắt đã muốn đem nồi thuốc lớn
hướng lòng ta nhét.
"Chờ một chút!!" Hai tay ta giữ chặt bả vai Nhị sư huynh, "Đây là phủ Vương
gia, hạ nhân nhiều vô cùng, vì cái gì các ngươi không kêu họ tiêm thuốc mà lại tới
tìm ta?"
"Thế nhưng loại thuốc này không phải tùy tiện ai tiêm cũng có thể hảo." Nhị
sư huynh nhíu nhíu mày, "Sư muội ngươi cũng biết a, ngộ nhỡ độ lửa nắm không tốt,
bát thuốc này cũng chỉ như nước sôi, một chút công hiệu cũng không có."
"Vậy đem từng bước cất thuốc dặn dò rõ ràng." Ta liếc mắt.
- 37 -
"Nếu sư muội cho rằng tùy tiện dặn dò một chút liền tiêm được thuốc, vậy
không phải ngươi mười tám năm nay sống vô dụng rồi sao?" Nhị sư huynh, ngươi thật
ngoan độc.
"Vậy chính mình tiêm! Nhị sư huynh ngươi chẳng phải cũng học y sao?!"
"Ngươi cũng biết ta chỉ phụ trách hái thuốc."
"Chờ một chút, bắt mạch là ta, tiêm thuốc cũng là ta, vậy các ngươi, các ngươi
là đến ngắm cảnh à?" Ta bắt đầu cuồng loạn, ê ẩm suốt chín ngày trời, mới lên giường
lăn được mấy vòng lại bị kêu đi tiêm thuốc, sư phụ, ngươi không phải nói ta chỉ phụ
trách động não sao?!
Một lời nói cũng giống như cứu một mạng người đấy, Đại sư huynh, ngươi
cũng thấy không được phải không, nhanh ra lệnh cho Nhị sư đệ của ngươi đi tiêm
thuốc đi!
Hắn nói: "Vậy... Rốt cuộc tiêm hay không tiêm."
Tựa hồ không thể kiên nhẫn nhìn ta cùng Nhị sư huynh cứ mãi ríu rít, nói
được một câu thì là thúc giục, lão huynh, kỳ thật ngươi cũng có thể tiêm thuốc mà,
đừng đem mình ra ngoài rìa như thế.
"Sư muội ~" Nhị sư huynh lại cười híp mắt.
"Đã biết đã biết!" Ta một phen túm lấy nồi thuốc, hung hăng trừng mắt liếc
nhìn hai kẻ kia. Quên đi, dù thế nào đi nữa, người thua chắc chắn vẫn là ta thôi.
- 38 -
Vương phủ quả đúng là vương phủ, đi tìm phòng bếp cũng phải lạc đường.
Cuối cùng một gia đinh đang đi bồn cầu bắt gặp ta muốn bước lầm tới phòng vệ sinh,
nhịn cười đem ta dẫn tới phòng bếp.
Đúng là tồi tệ mà.
Bất quá, phòng bếp cũng tốt hơn hẳn, có đến chín bếp nấu, còn tách ra làm hai
hàng. Ngẫm lại lúc ở y quán mỗi lần tiêm thuốc, chỉ có ta cùng Nhị sư huynh đã chen
đến nỗi đánh nhau. Vương phủ quả đúng là vương phủ, không phải nơi người bình
thường như chúng ta có thể so sánh ~
Phụ trách phòng bếp là một đại thẩm (phụ nữ lớn tuổi) rất tốt, thấy ta sặc khói
đến cả rơi lệ, đã làm riêng vài miếng lê cho ta ăn, tuy rằng không rõ lê cùng bị sặc có
quan hệ gì, nhưng vẫn thực cảm kích. Còn hai vị sư huynh kia, từ sau khi đem nồi
thuốc quăng qua cho ta, liền hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng, không phải đã thật sự
chạy đi ngắm cảnh đấy chứ. Thuốc của quận chúa phải tiêm ít nhất năm canh giờ, mỗi
lần tiêm xong ta đều lập tức đem thuốc giao cho hạ nhân bên cạnh quận chúa, còn
mình thì chạy về phòng rửa mặt, vì mặt đều đã nám đen.
Tuy rằng đối với mọi người ta lấy thân phận nam tử, nhưng bản tính nữ tử là
không thể thiếu.
Đúng rồi, đồ ăn vương phủ không phải tầm thường, gà vịt thịt bò thứ nào cũng
đủ, nhưng mỗi sáng sớm sau khi tiêm thuốc xong, dù ăn được bao nhiêu cũng đều cạn
sạch.
Quận chúa bộ dạng thế nào ta vẫn chưa từng thấy, dường như bởi vì thân thể
suy yếu, nên quận chúa cũng thường dùng bữa trong phòng, thời gian khác cũng
- 39 -
chẳng thấy nàng bước ra khỏi cửa. Kỳ thật ta cảm thấy chỉ là nhiễm phong hàn thôi, đi
qua đi lại bệnh tình mới mau khôi phục, nhưng nhìn Vương gia một bộ lo lắng muốn
cự tuyệt cũng không đành lòng. Chẳng như sư phụ ta, mùa đông tuyết lớn, nước mũi
ta chảy cả hai tấc hơn vẫn bắt ta phải ở phòng bếp tiêm thuốc, thật là không cam lòng
mà.
Mấy ngày tiêm thuốc cũng thật vất vả, ngẫm lại chỉ cần tiêm thêm hai ba ngày
nữa là bệnh của quận chúa cũng điều trị xong, trong lòng không khỏi cao hứng. Vì thế
liền cầm mấy miếng lê được đại thẩm trước khi rời đi đặt trên bếp lò, tung tăng chạy
tới hậu viện (vườn sau) hóng mát.
Tuy nói là hậu viện, nhưng trong mắt ta cũng có thể xem đó như là hậu sơn
(sau núi), lần đầu nhìn thấy ta không khỏi kinh hãi than hảo một tiếng. Mấy ngày trước
sau khi tiêm thuốc rồi rửa mặt xong, ta đều đến tiểu lương đình (chòi nghỉ mát) phía sau
hậu viện ăn lê, tuy chỉ một mình không có ai để cùng trò chuyện, nhưng là cũng thật
thoải mái.
Nhưng hôm nay, lương đình giống như... Có người nhanh chân đến trước?
【 8 】
Theo bóng dáng, đó là một nữ tử, mặc một bộ trường bào thuần trắng, kéo dài
tới mặt đất. Tuy rằng ta có chút lo lắng như vậy sẽ dơ, nhưng lại khiến cho người khác
không khỏi cảm thấy bóng lưng của nàng đẹp quá. Tóc nàng đen và rất dài, xõa xuống
thẳng tắp tựa như thác đổ, tựa hồ cũng dài chạm đất. Một cơn gió thổi qua, tóc nàng
như quạt theo gió tản ra, cảnh tượng này, thật như họa đồ (bức họa) mỹ nhân sư phụ
treo trong thư phòng.
- 40 -
Lại nhìn lại mình, tuy rằng ta cũng để tóc dài, nhưng bởi vì cải trang nam tử,
tóc luôn được buộc cao, búi thành thố nhỏ (nồi tròn nhỏ). Dù có gió thổi qua, một chút
động tĩnh cũng không có, thực là chẳng chút mỹ cảm (cảm nhận cái đẹp).
Ai vậy nhỉ? Chẳng lẽ là quận chúa? Không có khả năng, quận chúa đến mở
cửa sổ ra ngắm cảnh cũng khiến Vương gia phát hỏa, nên tuyệt không thể là quận
chúa. Chẳng lẽ là nha hoàn? Vương phủ ngay cả nha hoàn cũng đều tuyển đẹp vậy
sao? Cũng không phải là không có khả năng, ít nhất đáng tin hơn nhiều. Bất quá ta
cũng không nên v ội vàng như vậy cho rằng đây là mỹ nhân, nếu xoay qua diện kiến
dung nhan lại... Cũng không phải là không thể.
Nghĩ như vậy, ta đem lê trong tay vứt đi, hướng chòi nghỉ mát đi tới.
Chậm rãi đến gần, ta càng ngây người. Đừng hiểu lầm, ta đây còn chưa thấy
được mặt nàng, mà là, chiếc áo bào trắng trên người nàng được làm thật quá tinh tế!
Xa xa xem còn tưởng chẳng có gì đặc biệt, đến gần, mới phát giác trên áo bào trắng
được thêu từng đóa mẫu đơn trắng nhạt, mỗi đóa có độ sâu cạn khác nhau. Áo còn
được dệt bằng loại vải rất tốt, tựa như bông vải, mặc vào hẳn rất ấm áp.
Thật đẹp a.
Nghĩ sao nói vậy, ta buột miệng nói ra.
Nữ tử ấy không ngờ rằng phía sau có người, vội vàng quay người xem xét. Mà
ta còn đang thẫn thờ nhìn ngắm áo bào trắng mẫu đơn, tuy không biết là tâm đắc ở đâu,
nhưng vẫn là không tự chủ được, nhất thời không lưu ý rằng chủ nhân áo bào trắng đã
xoay người lại.
- 41 -
"Đây là cẩm tú (vải gấm) trong phường vải vóc kinh thành, Liễu nương tú đích
Mẫu Đan." Chủ nhân áo bào trắng đột nhiên mở miệng nói, thanh âm rất ngọt, mang
chút ổn trọng (chững chạc)... Thế nào lại thấy cảm giác như vậy quen thuộc.
Lúc này đến phiên ta bị giật mình, vội vàng ngẩng đầu, rồi lại ngây người.
Trắng nõn làn da, dài nhỏ lông mi, song đồng cắt nước, khéo léo lại cao thẳng
mũi, hơi mỏng môi... Giờ phút này ta trong lòng nghĩ chắc là, nàng tuyệt đối không
phải quận chúa, bởi vì nữ sanh như phụ (sinh con gái thì giống cha), mà Vương gia lớn lên
chỉ giống kim quy (rùa), cho nên cô gái trước mặt ta đây tuyệt đối không phải quận
chúa.
"Công tử lạ mặt, xin hỏi phải.." Nàng nói chuyện, thanh âm vẫn như vậy ngọt.
"Ta… ta… " Trời ạ, ta thậm chí bắt đầu cà lăm, "Ta… ta là tới giúp Vương gia,
không, là tới giúp quận chúa xem bệnh."
"Giúp quận chúa xem bệnh?" Nàng cau mày, rồi lại lập tức hé miệng cười
cười, "Người ngày đó giúp quận chúa xem mạch là công tử sao?"
"Phải, là ta." Ta gật gật đầu, may mắn lúc này ta không thấy được mặt mình,
bằng không chắc chắn sẽ xấu hổ đến chết. Chính là, nàng hẳn cũng chưa thấy được,
nếu không sẽ càng thẹn hơn.
"Vậy thì thật là đa tạ công tử, ta... Quận chúa thân mình trải qua đã khôi phục,
quận chúa mấy ngày nay luôn luôn muốn đáp tạ công tử, nhưng không thấy công tử tái
xuất hiện, chẳng biết tại sao?" Quả nhiên là người trong Vương phủ, giáo dưỡng đều
hảo, lời nói đều vẻ nho nhã.
- 42 -
"Ta mấy ngày nay đều bận rộn tiêm thuốc, chờ tiêm hoàn (xong) thuốc thần
tình đã đầy hỏa bụi, liền tránh về phòng rửa mặt." Ta ngượng ngùng thuyết, "Nhưng
thật ra là tại hai vị sư huynh của ta, đem thuốc tiêm ném cho ta, không biết giờ đang ở
nơi đâu ngắm cảnh." Nói rồi, ta lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Nàng kia cúi đầu cười cười, lại ngẩng đầu nói: "Kia hai vị công tử bản thân ta
là gặp qua, bọn hắn mấy ngày nay có chuyện quan trọng đã đi vùng ngoại ô, ngẫu
nhiên trở về cũng sẽ lại đi dò hỏi quận chúa, nhưng thật ra công tử ngươi mặc dù cả
ngày đứng ở vương phủ, lại không nhìn tới quận chúa một lần, thật là làm cho ta thấy
rất kỳ quái."
Hai cái sư huynh này thế nhưng đã cùng quận chúa lén gặp mặt, cũng không
bảo cho ta, quả nhiên trong lòng bọn hắn sư muội ta đây chẳng có địa vị gì.
"Ha ha ha ha ha..."
Rất muốn nói cho nàng biết ta là không có dục vọng muốn đi thấy quận chúa,
nhưng cảm thấy được nói như vậy sẽ thực vô lễ, vì thế chỉ có thể cuồng tiếu (cười điên
dại) vài tiếng để che dấu xấu hổ của mình. Nhưng lại phát giác làm như vậy thật trái
hiệu quả, so với trước còn ngượng ngùng hơn, ta liền thẹn thùng gãi gãi đầu: "Ha ha
ha... Ngươi cứ cho là ta thỉnh thoảng phát điên là được."
"Công tử thật sự là một người hảo thú vị." Cô gái chỉ ngẩn người, rồi lại nở nụ
cười tươi.
Trời ạ, nàng thế nhưng cảm thấy rằng ta thú vị, nếu hành vi vừa rồi bị Nhị sư
huynh chứng kiến, hắn nhất định sẽ cho rằng ta phát điên.
"Ngươi là vương phủ nha hoàn?" Ta sợ hãi hỏi.
- 43 -
Nàng cười lắc lắc đầu.
"Vậy... Ngươi là vương phủ khách nhân?"
Nàng lần này cười đến càng hoan (vui vẻ), không có trả lời.
Vậy là đúng rồi.
"Nha." Ta gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Nhất thời t ĩnh lặng, tay cầm miếng tuyết lê ta đứng một bên, còn nàng thì ngồi
ở ghế đá, lẳng lặng xem ta. Ta bị nàng xem đến ngay cả nói cũng không dám nói, đến
cạnh bên nàng ngồi xổm xuống, xem xét áo bào trắng của nàng. Nói đến chiếc áo bào
trắng này, thật sự khiến ta hâm mộ không thôi. Ta sống mười tám năm, cho tới bây giờ
chưa từng thấy qua áo choàng xinh đẹp như vậy, Giờ xem ra, quần hoa tử của Tiểu
Hoa so với cái này cũng chỉ là mấy khối bố vải (vải thô) mà thôi.
"Công tử đối với chiếc áo choàng này thực cảm thấy hứng thú?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên, ta những mười tám năm, đều mơ ước mặc... Mặc như vậy vải
dệt áo choàng." Ta thiếu chút nữa đã làm lộ, phát hiện ra liền đặc biệt đề cao âm điệu
"Vải dệt".
"Công tử đã mười tám rồi, nhưng thật ra nhìn, vẫn là tiểu hài tử bộ dáng."
Nghe được nàng nói như vậy, mặc dù có điểm khó chịu, nhưng vẫn là cười nói tiếng
cám ơn.
- 44 -
"Cô nương kia, còn ngươi?" Ta ngồi chồm hổm trên mặt đất hỏi lại.
"Với công tử cùng tuổi." Nàng nói.
Lúc này, ta mới phát hiện ánh mắt của nàng thật sự rất đẹp, lông mi thật dài,
khiến cho người nhìn có cảm giác như say đắm. Chờ chút đã, ta đang nghĩ gì vậy! Say
đắm?! Sao ta có thể nghĩ đến từ ngữ ghê tởm như vậy! Không được, phải cực lực dồn
hết sự chú ý vào áo bào trắng thôi.
"Hảo vải dệt, hảo vải dệt…" Nội tâm không khỏi lo lắng, trừ bỏ ngoài miệng
khen tấm vải dệt, ta chẳng thể nghĩ ra được gì khác để khen, chỉ lo liên tục gật đầu,
"Thật là hảo vải dệt, thật tốt quá vải dệt..."
"Vừa rồi công tử nói." Nàng tựa hồ cảm thấy được ta mất tự nhiên, liền
chuyển khai thoại đề (mở đề tài), "Người mấy ngày nay đều phụ trách giúp quận chúa
tiêm thuốc?"
"Ân, đúng vậy."
"Vương phủ nhiều hạ nhận như vậy, cớ sao lại làm phiền công tử tự mình giúp
quận chúa tiêm thuốc đây?"
"Ngươi không biết được đâu." Thấy đối phương nói đến thế mạnh của mình,
ta bắt đầu mở ra máy hát, "Thuốc của quận chúa không thể tùy tiện tiêm, loại thuốc
này cần phải luôn canh chừng bên cạnh, lúc bắt đầu dùng lửa nhỏ, một lúc sau lại
dùng lửa to, ba canh giờ... Có cùng ngươi nói nhiều như vậy ngươi cũng không biết
được, tóm lại, nếu giao phó tùy tiện cho một hạ nhân tiêm là có thể tiêm được hảo, ta
- 45 -
đây mười tám năm liền sống vô dụng rồi." Di, có phải ta vừa trộm ý của lời nói Nhị sư
huynh không?
"Nguyên lai trình tự tiêm thuốc phức tạp như thế, thật là vất vả cho công tử."
Nàng nghe xong ta thao thao bất tuyệt, vẻ mặt bội phục nói, "Quận chúa nàng có thể
phải hảo hảo đa tạ công tử rồi."
"Không dám, không dám." Ta tự tin nhe răng tươi cười với nàng, "Kỳ thật ta
cảm thấy quận chúa nên giống như ngươi vậy, đi ra ngoài nhiều một chút, hít thở
nhiều không khí, như vậy thân mình mới khôi phục được nhanh hơn."
Nàng ngẩn người, lập tức cười nói, "Công tử nói rất đúng."
【 9 】
"Quận chúa! Quận chúa!" Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu la.
Quận chúa? Quận chúa ra khỏi phòng rồi sao? Vương gia kia rốt cục cũng tỉnh
ngộ à? Hảo, để cho ta cũng nhân cơ hội này đến xem diện mạo của nàng, có thể hay
không lớn lên giống con... Nghĩ tới vậy, ta quay đầu, đã thấy nha hoàn chạy tới, nhìn
phía sau ta, rồi chìa tay hoa chỉa vào ta quát lớn: "Lớn mật! Ai cho ngươi ngồi xổm
bên cạnh quận chúa!"
Ta ngồi xổm bên cạnh quận chúa? Không lầm chứ, quận chúa nàng không
phải ở phòng... Khoan, ta quay đầu nhìn nhìn thượng hạng áo bào trắng trước mắt, lại
- 46 -
nhìn nhìn bên cạnh nha hoàn đang tức giận trừng mắt nhìn ta, trong tay miếng tuyết lê
rơi xuống —— Không. Thể. Nào.
"Nguyệt Nhi không được vô lễ!" Không đợi ta mở miệng, chủ nhân áo bào
trắng đứng lên trách cứ nha hoàn kia, "Đây là vị lang trung ở ngàn dặm xa xôi tới
vương phủ chữa bệnh cho ta, chúng ta báo đáp còn không kịp, ngươi còn trách mắng
người ta, còn không mau hướng công tử nhận lỗi?"
"Dạ." Nha hoàn được kêu là Nguyệt Nhi hướng ta hơi hơi hành lễ, "Xin thứ
cho Nguyệt Nhi vừa rồi vô lễ, thỉnh công tử trách phạt Nguyệt Nhi.”
Lúc này mặt ta đã hiện lên cửu điều hắc tuyến (chín đường vạch đen), ngồi xổm
bên cạnh áo bào trắng nử tử mồm há to không nói nên lời. Quận chúa? Nàng là quận
chúa? Trời ạ, vừa rồi ta đã phạm phải những gì? Đối với áo bào trắng ngẩn người?
Giống như kẻ ngu ngốc cuồng tiếu? Không ngừng lặp lại "Hảo vải dệt"?
Đại sư huynh, Nhị sư huynh, mau tới cứu sư muội a...
【 10 】 Suy nghĩ của Đại sư huynh
Ta thực không thích nói lời vô nghĩa (nói nhảm).
Càng không thích vô nghĩa biểu tình.
Nhưng ta phát hiện những người quanh ta đối với hai chuyện này lại thực rất
- 47 -
hứng thú, hơn nữa thường thường tiêu tốn lãng phí phần lớn thời gian ở hai phương
diện trên.
Đại biểu rõ ràng nhất chính là A Thành sư muội. Rõ ràng là nữ hài tử gia so
với nam hài càng dã man, thường thường một bên tiêm thuốc cùng ăn bánh bao, ta đã
ba lượt gặp nàng nửa đêm chạy tới phòng bếp ăn vụng, lúc nói chuyện lại dùng rất
nhiều thán từ, bộ mặt diễn cảm cho tới bây giờ vốn chưa từng bình thường qua, lại
thường khiến sư phụ tức giận, rồi mỗi khi sư phụ kể chuyện xưa thì nàng lại chả chú
tâm nghe.
Nói đến đây, sư phụ cũng là người thực thích nói vô nghĩa. Hắn dường như
thích kể lại chuyện xưa của A Thành sư muội đến không biết mệt, hơn nữa đã niệm thì
sẽ không ngừng, cũng chẳng quản người kia liệu có đang nghe hay không.
Nhưng ta cảm thấy được sư phụ có một việc là làm đúng rồi, chính là nhường
A Thành sư muội nữ giả nam trang. Bởi vì nếu là một nữ hài tử, hành động như A
Thành sư muội thì thật bất bình thường.
Tới vương phủ, A Thành sư muội cùng Nhị sư đệ vô nghĩa càng nhiều. A Mộc
là người ít nói, nhưng mười tám năm, bị A Thành sư muội lôi kéo, rồi cũng vô nghĩa
hết lần này đến lần khác, diễn cảm so với trước kia cũng phức tạp hơn nhiều.
Bởi vì có chuyện gấp gáp phải đi ngoại thành, rốt cuộc ta cùng A Mộc đã có
thể thoát khỏi sư muội vài ngày, trước đó chúng ta đến gặp quận chúa. Một nữ tử ít nói,
bộ dạng cũng tạm, dù sao với ta phương diện này cũng không thật quan trọng. Bộ
dạng, chẳng qua chỉ là cách nhận thức (nhìn) người khác mà thôi. Nhưng quận chúa lại
hướng chúng ta hỏi A Thành sư muội, nàng dường như đối với người bắt mạch cho
mình thực thấy hứng thú. Điều này làm ta thật khó lý giải, tại sao có thể đối với một
người miệng đầy vô nghĩa, diễn cảm cực nhiều thấy hứng thú đây?
- 48 -
Thế nhưng A Mộc cùng quận chúa tán gẫu lại rất hợp nhau. Bất quá chủ yếu
đều là A Mộc nói... quận chúa nghe. Chủ đề bọn hắn nói đến cũng đều xoay quanh A
Thành sư muội, từ việc A Mộc bị A Thành sư muội nhốt vào phòng chứa củi suốt đêm,
đến A Thành sư muội làm chết hoa lan của sư phụ, khiến cho ta đứng ở bên cũng
không nhịn được. Sao lại có người muốn đem mấy cái chuyện nhỏ nhặt nhàm chán đó
nói đi nói lại, còn làm đủ loại biểu cảm tô đậm cho nó.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian